“Cố Ngôn, rốt cuộc chàng có động hay không đây?” Phong Quang cắn răng ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện hình như hắn cũng đau. Trán hắn chảy đầy mồ hôi, hắn đang cố hết sức nhẫn nhịn. Giọt mồ hôi đó chảy dọc xuống chiếc cằm hoàn mỹ, cuối cùng rơi “tách” xống nước.
Nhìn thật gợi cảm!
Cố Ngôn bất đắc dĩ nói: “Là Bệ hạ kêu đau…”
Hắn lại kêu rên lên một tiếng, bởi vì tiểu cô nương bám trên người hắn đã cắn vào yết hầu hắn.
Cô vươn đầu lưỡi mềm mại ra khẽ liếm, nói mơ hồ: “Giờ ta không đau rồi, chàng cử động đi!”
Cô thẳng thắn yêu cầu như vậy, can đảm đến mức khiến người ta vui mừng.
Đôi mắt Cố Ngôn tối lại, dùng sức ôm chặt cô vào cơ thể mình hơn, bắt đầu từ từ cử động mạnh hơn.
Phong Quang cắn môi rên rỉ thành tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Lần đầu tiên làm ở trong nước cũng khiến cơ thể cô nhanh chóng không còn cảm thấy quá đau nữa, ngược lại còn chịu được vô số kích thích khó nói thành lời. Cô giống như người bị rơi xuống nước, còn nam nhân trước mặt là tấm gỗ duy nhất mà cô có thể dựa vào.
Cố Ngôn thích tiếng ngâm nga đè nén của cô, nhưng nếu lớn tiếng hơn một chút thì thật tốt. Hắn hôn lên môi cô, lưỡi hắn cạy mở môi cô tiến thẳng vào trong khoang miệng, từ từ cướp đoạt không khí trong miệng cô. Khi cảm thấy cô sắp không thở được nữa, hắn thả cô ra.
Phong Quang chỉ có thể há miệng thở dốc và cùng lúc đó, hắn gia tăng tốc độ và sức va chạm của thân dưới, khiến cô lớn tiếng kêu lên mà không kịp đè nén lại.
Ừ… Đúng thật là sung sướng.
“Cố… Cố Ngôn… Ừ…” Cô nói đứt đoạn: “Chàng… khốn kiếp… nhẹ chút…”
“Bê hạ, cơ thể người không phải nói vậy với thần.”
“Chàng…” Cô không phục cắn một cái trên vai hắn.
Cố Ngôn vỗ mông cô, vui vẻ hôn lên đỉnh đầu cô: “Bệ hạ có thể cắn mạnh hơn.”
Cái cắn mà hắn nói, cũng không biết có phải là chỉ cắn vai hắn hay không.
Phong Quang đỏ mặt, cô không ngờ thường ngày đều là cô chọc ghẹo hắn, giờ lại là lúc bị hắn chọc ghẹo ngược lại. Nhưng khoái cảm mà hắn đem đến trong cơ thể đã khiến cô không còn sức lực quát lại hắn.
Khoái cảm cực đỉnh đến lần nữa, lần này mãnh liệt hơn lần đầu tiên. Thân trên của cô ngửa ra sau, ngón chân duỗi thẳng, cong thành hình vòng cung. Cô vô ý thức nắm lấy tóc dài của hắn, Cố Ngôn rít khẽ lên một tiếng.
“Cố Ngôn… Cố Ngôn…” Cô không ngừng gọi tên hắn, ra sức kéo tóc hắn mạnh hơn.
“Ta đây…” Một tay Cố Ngôn đặt sau lưng cô, đề phòng cô rơi xuống nước. Hắn cúi đầu, ngậm viên châu không lớn nhưng vừa xinh trước ngực cô, đồng thời, động tác của hắn càng lúc càng nhanh.
Phong Quang buông tóc hắn ra, siết chặt cổ hắn, khi hắn vừa muốn quay lưng, đôi chân cô xiết chặt lưng hắn lại không cho hắn rời đi, rất nhanh, một luồng hơi nóng phóng thích trong người cô.
Cố Ngôn tựa vào má cô, thở hổn hển: “Phong Quang?”
Hắn không gọi cô là Bệ hạ, vì lúc này hắn đang vui sướng.
Phong Quang thở gấp, cả người không sức lực, cô nói chậm rãi: “Ta cần một hài tử.
Hắn cười tít mắt.
Cô ngẩng đầu cười nhẹ, trên mặt còn nét tình triều, vô cùng quyến rũ: “Vương thúc, dù sao đám triều thần đó cũng hối thúc ta sớm ngày sinh con, nếu sinh cùng những nam nhân mà họ đưa vào cung, chi bằng ta và chàng sinh một đứa. Chàng thông minh lại tuấn tú, hài tử chắc cũng không xấu được.”
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: “Đối với Bệ hạ, thần chỉ là công cụ sinh hài tử của Bệ hạ thôi sao?”
“Không phải, dù sao đi nữa, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, trong lòng trẫm cũng rất yêu thích Vương thúc.”
Phong Quang điềm đạm nói xong, liền từ người hắn đi xuống: “Đại quân còn đang đợi chúng ta, quay về thôi.”
Hắn ôm lấy tay cô không buông ra, còn khiến cô dính chặt người hắn hơn.
Cố Ngôn hơi nhếch môi: “Bệ hạ muốn có hài tử, thần sẽ dốc hết sức hoàn thành, vậy làm thêm lần nữa nhé.”
Gậy dài đã mềm đi trong người Phong Quang, lại trở nên nóng bỏng như sắt, cô cảm thấy không lành.