Một tỳ nữ bước đến mời hai người vào nghỉ ngơi, Phong Quang và Thanh Ngọc đều từ chối, họ đang đợi một kết quả. Chỉ qua có mười phút thôi mà lâu như cả thế kỷ vậy, Chiết Kiếm đã trở về, cỗng trên lưng Tôn Nhất Đao bị mất một tay, chính cánh tay phải thường ngày dùng kiếm.
Nghe thấy tiếng máu rơi tí tách tí tách từng giọt, Phong Quang bám vào tường, hoa mắt chóng mặt.
Tôn Nhất Đao chỉ cười, dù mồ hôi lạnh thấm đẫm trán: “Yên tâm đi, tiểu nha đầu, ta cầm cự được.”
“Tôn tiền bối, ngài đang bị thương, đừng nói chuyện.” Chiết Kiếm nhìn sang Thanh Ngọc: “Thanh Ngọc, ở đây chỉ người hiểu về y dược, ngươi hãy điều trị cho Tồn tiền bối.”
“Ừ.” Thanh Ngọc đi vào theo Chiết Kiếm, bỗng dừng bước: “Hạ Phong Quang, cổ và ta cùng vào.”
“Thanh Ngọc, là hắn cố ý...”
Thanh Ngọc không tiếp lời cô, cậu nắm lấy tay Phong Quang: “Chúng ta vào thôi.”
Tiết Nhiễm đã cố ý, cố ý giữ lại cho Tôn Nhất Đạo một mạng lại cố ý chặt đứt cánh tay phải của ông ta. Đối với một kiếm khách, còn gì đau khổ hơn việc không thể dùng kiếm.
Phong Quang không kiềm chế được phẫn nộ. Bao nhiêu ngày nay, người cùng có chung chăn gối, người đã dịu dàng gọi tên cô... Cô chợt phát hiện ra mình không hề quen biết hắn. Đúng vậy, giáo chủ Ma giáo trước đây là hắn, sư phụ của Nam Cung Ly cũng là hắn, có lẽ... có lẽ thân phận Tiết Nhiễm này cũng là giả.
Phong Quang bóp đầu đang đau như búa bổ: “Hệ thống chủ, ta muốn dùng nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ một khi bắt đầu sẽ không dừng lại được.”
“Xóa sạch tình cảm của ta với Tiết Nhiễm.”
“Nhiệm vụ chưa kết thúc, không thể thi hành.”
Phong Quang thở hắt một hơi, cô mệt mỏi đưa tay lên mắt: “... Cần bao nhiêu điểm tích lũy mới có thể đổi được tay phải cho Tôn Nhất Đao?”
“Không có dịch vụ này.”
Một loạt những câu trả lời của Hệ thống phá tan tất cả hoang tưởng trong cô.
Phong Quang hoa mắt chóng mặt đứng ở của phòng suốt một canh giờ. Tỳ nữ bưng chậu nước sạch đi vào, lại bưng chậu nước đỏ ngòm đi ra. Mùi máu tanh nồng sóc lên sống mũi không ngừng khiến cô không chịu nổi mà tưởng tượng ra màn kịch Tiết Nhiễm chặt đứt cánh tay phải của Tôn Nhất Đao. Càng nghĩ, những xúc cảm bất lực trong cô càng trở nên mạnh mẽ.
Dường như rất lâu, rất lâu sau đó, Thanh Ngọc từ trong phòng bước ra. Một người yêu thích sạch sẽ như cậu ấy, vậy mà giờ đây, lại không mang đến những vết máu loang lổ trên y phục: “Vết thương của Tốn tiền bối đã được cẩm lại rồi.”
“Vậy à?” Cô cúi đầu, mặt bình thản.
“Sắc mặt cô trông rất nhợt nhạt, có nên nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn ngươi?” Phong Quang ngước mắt lên, trong mắt cô như có một đầm nước chết: “Ngươi không cần nghỉ ngơi sao?”
Thanh Ngọc đáp: “Chúng ta đều cần nghỉ ngơi.”
Phong Quang cười một cái, trông còn khó coi hơn khóc.
Chiết Kiếm sắp xếp phòng khách cho họ. Hắn ta nói khi hắn ta đến không nhìn thấy Tiết Nhiễm, cũng không thấy Quan Duyệt Duyệt và Nam Cung Ly. Có thể là họ đều rời khỏi cốc rồi. Nhưng Phong Quang không hề thấy nhẹ nhôm đi chút nào, có một âm thanh nói với cô, Tiết Nhiễm vẫn đang ở bên cạnh cô.
Trong mắt tất cả mọi người, Đông Phương Dạ là người thích hưởng lạc nhưng cũng không ai hoài nghi, phủ đệ của hắn là nơi an toàn nhất. Tồn Nhất Đao có thể dưỡng thương ở đây là tốt nhất. Đông Phương Dạ sai Chiết Kiếm lấy ra rất nhiều dược liệu quý được cất giấu, cũng nhờ số thuốc đó, Tốn Nhất Đao cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi hôn mê mười mấy ngày.
Tôn Nhất Đao tỏ ra vô cùng thờ ơ với việc mất đi một cánh tay. Ông ta thậm chí còn an ủi ngược lại Phong Quang và Thanh Ngọc, ông chỉ cần có rượu uống là được rồi. Danh tiếng có rồi, nghĩa khí cũng có rồi, có thể cầm kiếm hay không cũng không thành vấn đề.
Ông ta không nói với Phong Quang câu mà Tiết Nhiễm đã nói khi hắn chặt cánh tay ông.
“Ngươi thả đi thứ quan trọng nhất của ta, vậy có qua có lại, ta hủy đi cánh tay cầm kiếm của ngươi.”
Lúc đó, Tiết Nhiễm cười nhẹ, dùng chính bảo kiếm của Tôn Nhất Đao rơi trên đất, chặt đứt cánh tay của ông.