Nam Cung Ly nói: “Ngươi sẽ không bao giờ nghĩ đến, ta đã giết cả Thiết Kiếm Lâu, nhưng sao lại tha cho ngươi? Rõ ràng ở Đường Môn, ta có rất nhiều cơ hội để có thể giết ngươi, ngươi không nghĩ đến là vì đầu sao?”
“Ma giáo làm việc luôn tàn ác vô đạo, ta đâu có biết là tại sao?” Phong Quang nhếch mép, cười một cách cứng nhắc.
“Là ngươi không nghĩ đến, hay là không dám nghĩ?” Nam Cung Ly nhấc tay lau vết máu ở khóe miệng, trở lại dáng vẻ mê hoặc lòng người, để lộ ra một nụ cười yêu mị, hắn chậm rãi nói: “Bởi vì, sai ta giết người của Thiệt Kiếm Lâu và khiến ta không thể động đến người đều là cùng một người.”
Vào đêm hắn bắt cô vào mật thất của Đường Môn, hắn nhận được một lời cảnh cáo, không thể động đến một sợi tóc của Phong Quang.
Tay cầm đoản kiếm của Phong Quang run run.
Nam Cung Ly nói với mục đích trả thù: “Rõ ràng là giữ lại ngươi, dù Thiệt Kiếm Lấu không thể phục hồi thì có ngươi, ta vẫn dễ điều động những cao thủ giang hồ nợ ân tình Hạ Triều. Nhưng ta lại đáp ứng giải trừ hôn ước với ngươi nhanh như vậy, người từng nghĩ đến nguyên nhân chưa?”
“Vấn để không liên quan, ta không muốn biết...”
“Vì người đến yêu cầu ta giải trừ hôn ước, chính là nam nhân đó.” Phong Quang bỗng không thể nhịn nổi nữa, hét to: “Nam Cung Ly! Ngươi nói bậy cái gì đó, ngươi rõ ràng là giáo chủ ma giáo, sao lại chịu nghe lời người khác chứ?”
“Ta có lí do để không thể không nghe người đó.” Nam Cung Ly dịu dàng nhìn về phía Quan Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, có thể nàng không biết, thật ra từ lần gặp đầu tiên trên núi tuyết năm năm trước, ta đã thấy nàng tươi sáng phóng khoáng, không giống như một đứa trẻ. Ta đã phải lòng nàng và bệnh tim của nàng, cũng bắt đầu từ thời điểm ấy...”
Chỉ một câu nói, Phong Quang như rơi vào hầm bằng, cả người ớn lạnh.
Quan Duyệt Duyệt hai mắt mơ hồ: “Nam Cung Ly...lời này của chàng là có ý gì?”
“Gọi là bệnh tim nhưng thực ra là nàng trúng độc mà thôi, những loại thuốc kia có tác dụng làm cho độc không phát tác, ta không nói với nàng vì sợ nàng buồn.”
Nam nhân đó đúng là rất giỏi dùng độc, nếu hắn muốn làm người khác không phát hiện ra thì trên đời này vốn không có ai biết hắn đã hạ độc.
Quan Duyệt Duyệt chợt nghĩ, đây có phải là một giấc mơ không?
“Ngươi nói hắn muốn người diệt trừ Thiệt Kiếm Lâu...” Phong Quang không kiềm chế được phát run, dường như đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ép bản thân phải bình tĩnh, cô hỏi: “Lí do của hắn là gì?”
Sự đau đớn của Phong Quang làm Nam Cung Ly hả hê cười ác độc: “Hắn muốn một thứ của Thiệt Kiếm Lâu, ta không biết là gì, hắn nói người của Thiệt Kiếm Lâu sẽ không giao vật đó ra nên ta đã giết họ, như là... Ôn gia năm năm trước.”
“Ngươi nói láo!” Đôi mắt Thanh Ngọc đầy tơ máu, đó là biểu hiện của sự phẫn nộ tột đỉnh: “Sư phụ ta không thể làm như vậy được, chính người đã cứu ta... nuôi ta khôn lớn!”
“Hắn làm việc, luôn khiến người khác không thể hiểu được. Năm năm trước nhận người làm đệ tử và bây giờ...” Nam Cung Ly nhìn Phong Quang một cách mỉa mai: “Lại cưới được đại tiểu thư của Thiệt Kiếm Lâu vừa mới bị hắn hạ lệnh tiêu diệt.”
Đầu Phong Quang trống rỗng.
Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh, thổi tung những cánh hoa bị người ta giẫm qua, mảnh sân vắng có tiếng bước chân chầm chậm bước tới, gió lay động tà bạch y của hắn, ưu nhã mị hoặc không nên lời, sau khi bước vào sân, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn liền dừng bước.
“Đây là có chuyện gì vậy? Hôm nay có vẻ vô cùng náo nhiệt.” Tiết Nhiễm cười khẽ, thứ trong túi giấy hắn đang cầm trên tay chính là kẹo hồ lô của Giang Nam.
Hắn dùng thời gian một ngày đi hết quãng đường ba ngày.