Tại sao vậy?” Quan Duyệt Duyệt gào thét hỏi Thanh Ngọc: “Sư đệ tại sao lại giúp ả ta?”
Quan Duyệt Duyệt được mệnh danh là Độc y tiện tử, về thuật hạ độc trong thiên hạ, ít người có thể qua mặt cô ta, cách hạ độc thông thường cổ ta có thể phát hiện ra rất nhanh. Thứ khiến cô ta mất đi để phòng, chỉ có thể là thuốc trị bệnh tim Thanh Ngọc mang cho. Quan Duyệt Duyệt đã hiểu ra là Thanh Ngọc cho thuốc mê vào thuốc của mình, cũng hiểu ra vì sao hôn lễ kết thúc mà Thanh Ngọc còn bám lấy không cho mình rời khỏi cốc.
Đối diện với sự gặng hỏi của Quan Duyệt Duyệt, Thanh Ngọc không trả lời, biểu cảm vô cùng lạnh lùng.
Phong Quang cười nói: “Ngươi đừng trách Thanh Ngọc, trả thù cho người thân thì có gì là sai?”
Quan Duyệt Duyệt mở to mắt: “Thanh Ngọc, đệ... để biết cả rồi sao?”
“Sư tỷ.” Thanh Ngọc lạnh lùng nhìn cô ta: “Tỷ biết Dịch Vô Thương là Nam Cung Ly từ lâu rồi, đúng không?”
“Ta...” Quan Duyệt Duyệt không biết nên trả lời thế nào. Cô ta biết Nam Cung Ly nợ rất nhiều mạng người, cô ta cũng đã nghĩ chỉ cần Thanh Ngọc vĩnh viễn không biết Dịch Vô Thương là Nam Cung Ly, tất cả mọi chuyển đều có thể phát triển theo hướng tốt đẹp.
Thanh Ngọc không sai khi báo thù, chỉ là sai ở chỗ cô ta không nên quen biết Nam Cung Ly, nhưng cô ta lại không hề hối hận.
Quan Duyệt Duyệt nức nở: “Thanh Ngọc là ta có lỗi với đệ.”
Thanh Ngọc không nói gì.
Phong Quang nói dịu dàng: “Bảy mươi mốt mạng người ăn gia, một trăm ba tư mạng người của Thiệt Kiếm Lâu ta, thêm cả sáu mươi mốt mạng người của Quan gia nhà ngươi, ngươi nói xem chết một lần có phải quá hời cho hắn không?”
“Hạ Phong Quang!” Nam Cung Ly đã rất yếu nghe thấy vậy, bỗng nhiên gọi tên có đầy cảnh cáo.
Phong Quang cười nói: “Ngươi còn sợ cái gì, đều là những chuyện ngươi làm, ngươi còn sợ người ta không biết sao?”
“Ngươi nói sáu mươi mốt mạng người Quan gia?” Quan Duyệt Duyệt ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy, người trở thành cô nhi, cũng là nhờ Nam Cung Ly hắn đã giết cả nhà người đấy.”
“Nam Cung Ly..” Quan Duyệt Duyệt kinh ngạc hỏi: “Những điều ả ta nói là thật sao?”
Một luồng máu tanh dâng lên nơi cổ họng, nhìn Quan Duyệt Duyệt như vậy, Nam Cung Ly không thể phủ nhận cũng không thể thừa nhận, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, hắn đang cố chịu đựng.
Quan Duyệt Duyệt đột nhiên cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu. Cô ta xuyên không mà đến, về những người thân của mình cô ta không có cảm giác thật lắm, nhưng khi gắn lên người từ người thân, lương tâm cô ta không cho phép coi những chuyện này như không có gì.
Khác với bi kịch của Quan Duyệt Duyệt, Phong Quang cười vui khôn xiết: “Nam Cung Ly là giáo chủ Ma giáo, hắn giết người không phải là điều bình thường sao, có gì mà kỳ lạ.”
Nam Cung Ly không sợ chết, cũng không sợ đau, điều duy nhất làm hắn sợ chính là Quan Duyệt Duyệt rời xa mình, hắn nói yếu ớt: “Duyệt Duyệt, nàng nghe ta nói... Ta có nỗi khổ. Mười lăm năm trước, sự phụ ta là giáo chủ Ma giáo, hạ lệnh giết hại Quan gia, ta... không có cách nào khác...”
Hắn luôn uy phong như vậy, thế mà bây giờ phải dùng đến giọng điệu hèn mọn này.
Phong Quang chép miệng lắc đầu: “Sư phụ ngươi ra lệnh nhưng kẻ giết người là người, không phải sao? Duyệt Duyệt à, nghĩ mà xem, năm đó là Nam Cung Ly cầm dao đâm thẳng vào phụ mẫu thân sinh của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Cổ nhấn mạnh bốn chữ “phụ mẫu thân sinh” quả nhiên mắt Quan Duyệt Duyệt sa sầm lại.
“Hạ Phong Quang! Ngươi im miệng lại!” Nam Cung Ly gắng sức đứng dậy: “Ngươi cho rằng ta giết người của Thiệt Kiếm Lâu, nên tìm ta báo thù, vậy ngươi có bao giờ nghĩ vì sao ta lại giết người của Thiệt Kiếm Lâu chưa?”
Đúng vậy, nếu còn Thiệt Kiếm Lâu sẽ còn nhiều lợi ích cho thân phận Võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương, vậy tại sao đột nhiên hắn lại giết hết người của Thiệt Kiếm Lâu chứ?